Nhắc tới những người nhà giáo bỏ nghề, bạn nghĩ về điều gì đầu tiên?
Theo bạn, tự sự của họ trông như thế nào?
Mình trước đây chưa từng nghĩ đến những câu hỏi trên, cho tới khi tham gia tình nguyện tại một trường tiểu học ở Anh. Đợt đấy, mình làm việc cùng cô chủ nhiệm và cô trợ giảng của một lớp (ở Anh, mô hình trợ giảng trong một lớp học truyền thống khá phổ biến).
Cô trợ giảng mình làm việc cùng - cũng như bao cô khác, luôn có mặt từ rất sớm để chuẩn bị vật dụng cho lớp học, và cả thức ăn, nước uống cho học trò nhỏ. Các cô có mọi mối lo mà những người làm vợ, làm mẹ ở bất cứ xã hội nào đều có thể có. Suy nghĩ bỏ nghề, các cô năm lần bảy lượt cầm lên đặt xuống.
Nhìn cái cách các cô chăm lo cho lũ trẻ không khác gì đang chăm lo cho con cái mình, nhìn dáng cô vội vã sử dụng nhà vệ sinh để quay lại lớp, nhìn dáng cô ăn vội cái bánh ăn sáng trước giờ học, mình chạnh lòng. Xoay vần cả một buổi học với hai mươi mấy đứa trẻ 6 tuổi, cô chưa bao giờ quên nói lời cảm ơn khi tạm biệt mình vào cuối ca làm.
Một năm sau đợt tình nguyện đó, mình gửi thư hỏi thăm trường thì được biết: cô bỏ nghề.
Lúc đó, một dòng tự sự cô từng chia sẻ với mình nhẹ nhàng lướt qua:
Nếu cô có bỏ nghề, thì chắc chắn không phải vì tụi nhỏ, mà vì cuộc sống riêng của cô.
Giờ nhìn lại những bức hình ở Anh, chuyện cũ trên vẫn hay quay lại, và mình lại thầm mong cô hạnh phúc và an yên với bất cứ ngã rẽ nào mà cô đã chọn.
Cảm ơn cô, vì đã từng cho nghề giáo một cơ hội.
Chuyện kể bởi Anh, công tác trong lĩnh vực giáo dục. Về cô Sam, trợ giảng tại York (Anh).
"Hãy để nghề giáo tốt đẹp trở lại" là chuỗi những câu chuyện đời thường của nhà giáo và về nhà giáo, do IEG Foundation khởi xướng và liên tục cập nhật từ chính các độc giả khắp nơi. Gửi gắm câu chuyện nhà giáo tại hòm thư này hoặc gửi email đến foundation@ieg.vn với tiêu đề Nghề giáo - Họ tên - Nơi công tác. Mọi câu chuyện sẽ luôn được tiếp nhận và cân nhắc đăng tải tại IEG Foundation Fanpage và Blog EDU359.
Comments