Đầu tiên, nếu bạn đang đọc bài này và là một giáo viên, thì xin hãy biết rằng: có rất nhiều cô cậu học trò đã và đang biết ơn bạn rất nhiều, vì những điều tử tế và nhân văn mà bạn đã gửi gắm đến và vun trồng nơi chúng.
Bài viết này dành cho những người thầy cô giáo, và cả những người luôn có một người cô, người thầy trong tim.
Đọc đề bài sau:
“Hãy viết một lá thư cảm ơn gửi đến một người mà bạn biết ơn nhưng chưa từng cảm ơn họ một cách trọn vẹn.”
Thử đặt bút xuống đi, bạn nghĩ tới ai?
Đó là đề bài tôi dành cho các sinh viên đại học của mình, với dặn dò kỹ lưỡng rằng nhân vật nhận lá thư ấy có thể là bất cứ ai - một người bạn thuở nhỏ, một người hàng xóm, cha mẹ, anh chị em,...
Trong thời hạn một tuần, các em phải làm xong bài và nêu cảm nhận về bài tập đấy.
Bạn thử đoán xem, đa số các em chọn gửi thư cho ai?
Các thầy cô. Số thư gửi các thầy cô nhiều gấp đôi số thư gửi cha mẹ.
Một sinh viên của tôi đã tâm sự trong thư:
Lá thư này dành cho thầy Daniel Reitz - người đã dạy tôi phần Viết Sáng Tạo (creative writing) - môn Tiếng Anh - vào lớp 12.
Ngày đó, tôi theo học một trường trung học rất cạnh tranh và trong môi trường đấy, “thành công” theo định nghĩa truyền thống của xã hội là một lẽ phải.
Khi mà “theo đuổi đam mê” gần như là một suy nghĩ viển vông và việc thực hiện điều đấy tiệm cận với xa xỉ, thì niềm tin vào ước mơ của ai đó là điều đẹp đẽ nhất mà một người có thể trao cho một người.
Thầy đã trao cho tôi niềm tin đấy.
Thầy động viên tôi sống thật kiên định - thứ đã theo chân con đường âm nhạc của tôi, và dĩ nhiên, nó xuất hiện cả trong bài diễn văn tốt nghiệp của tôi nữa.
Thầy dạy tôi phải quan tâm đến mọi người xung quanh - không phải qua lời nói, mà qua cách thầy yêu thương tất cả và bất kỳ học sinh nào thầy từng dạy, không chỉ riêng tôi.
À, tôi đã nhắc đến chuyện thầy còn giữ liên lạc với chúng tôi ngay cả khi chúng tôi đã tốt nghiệp chưa? Những cuộc trò chuyện không đầu không đuôi dài sượt giữa hai thầy trò lại tiếp tục cho tôi thấm dần khả năng cảm thông và chia sẻ của thầy.
Gửi đến thầy của em tất cả sự trân trọng.
Ngoài những tâm tình, những lá thư cảm ơn còn mang đến điều gì cho người đón nhận chúng?
Nghiên cứu (*) đã chỉ ra rằng: bản thân việc viết thư cảm ơn sẽ làm tăng sự hạnh phúc cho người viết thư. Và đương nhiên, người nhận cũng vậy. Theo nghiên cứu ấy, người nhận cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn cả mức tưởng tượng của người gửi.
Quay trở lại đề bài được nhắc ở trên, tôi đã hứa với sinh viên rằng mình cũng sẽ làm điều tương tự - viết một lá thư cảm ơn.
Thật kỳ lạ, khi ngồi xuống viết, tôi bắt gặp mình suy nghĩ về nhiều thầy cô giáo đã xuất hiện trong đời tôi, và chọn một người để gửi lá thư đến họ.
Gửi những người đang có trong tim một, hoặc một vài, người thầy, người cô:
Nếu bạn muốn bày tỏ sự cảm ơn đến họ, hãy làm ngay điều đó.
Đừng mặc định thầy cô sẽ đọc được suy nghĩ của tất cả chúng ta.
Đừng nghĩ rằng lời cảm ơn ấy không đáng để nói ra, vì ý nghĩa và niềm hạnh phúc từ lời cảm ơn đấy có sức nặng lớn hơn cả sự khó xử của chúng ta.
Những người thầy cô mà ta yêu quý xứng đáng được nhận những lời cảm ơn đấy. Nếu ta không nói ra, có thể họ sẽ không bao giờ biết được.
Hãy lan tỏa nét đẹp của những lá thư cảm ơn đến cả những người trẻ quanh ta.
*Nguồn bài viết: CharacterLab (Thanks to Teacher - The magic of the gratitude letter)
*Biên dịch: IEG Foundation
(*) https://characterlab.org/resources/gratitude-works-a-21-day-program-for-creating-emotional-prosperity/
Commenti